Mr. Bean đi Bờ Hồ
Mr. Bean cũng vậy, vụ ăn theo hội ứng bầy đàn này khiến chàng bứt rứt đứng ngồi không yên, ăn ngủ không đặng. Chàng không màng lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long, cũng chả ham hố gì mấy con rồng nhà Lý loằng ngoằng hay bộ trống đồng kiểu "Lam Sơn Thanh Hóa" series 2010 AD, à quên BC. Cái làm chàng bứt rứt là vụ bà Thảo ôsin suốt ngày bơm vào tai chàng nào là "bờ hồ đẹp lắm", "đông người lắm", nào là "bọn trẻ con chơi đùa vui lắm", "rùa nhiều lắm"... Chàng rắp tâm lên kế hoạch một ngày ra bờ hồ ngắm cảnh để thỏa chí tưởng tượng.
Mỗi ngày ra sân hóng hớt ăn bột, uống sữa chàng lại làm bộ nhao người lên khi thấy xe chạy qua. Bà Quý, ông Phú, các bà các cô đều nói "thằng này thèm đi chơi lắm rồi, cho nó đi xa một chuyến thôi". Hệt như lời các cụ dạy "có công mài sắt có ngày nên ... dao", kiên trì mãi tất sẽ thành công. Một ngày đẹp giời, mẹ Bean quyết định cho Bean đi dạo bờ hồ để chàng giao lưu văn hóa.
Cả đời mới đôi lần được ra chỗ đông người, điểm lại lần trước đi siêu thị Vincom chàng cứ ngẩn người ra trên xe đẩy nhìn đồ điện tử. Xem ra sau này chàng sẽ theo nghiệp IT cũng nên. Được một lát lên lên xuống xuống thang máy chàng sợ vãi.... hồn kêu la ầm ĩ khiến mọi người kinh sợ và bố Cuty phải bế sái tay. Nguyên sinh ra và lớn lên ở khu 7.2 hecta nên chàng chỉ quen biết với mùi bùn đất và không khí của "khu phố văn hóa". Nay ra chốn đô thành đông người làm sao tránh khỏi bỡ ngỡ và sợ hãi? Đời chàng vốn có hai chỗ đi đi về về là khu 7.2 hecta và ngoại giao đoàn mà thôi. Mẹ chàng vẫn thường nhắc nhở "khi nào ngoan thì cho về ngoại giao đoàn (tức Xuân Đỉnh) chơi nhé; còn không ngoan thì tống về 7.2 hecta (tức khu Vĩnh Phúc - Đội Nhân) ở ẩn...". Đấy là chàng cũng có đôi chút kinh nghiệm đi Bách Thảo trước kia rồi chứ không thì chắc sẽ gay go hơn nhiều.
Lần này đi bờ hồ, chàng quyết tâm thực hiện 3 không "không sợ hãi, không la hét, và không đái dầm". Để ra vẻ ta đây cũng sành điệu, hiểu biết và hay được đi đây đi đó, chàng giữ bộ mặt rất "bất cần". Chàng nghĩ "nếu ta có sợ quá thì bộ mặt bất cần sẽ rất được việc, chả ai biết mình sợ".
Khó có thể đoán được chàng đang nghĩ gì trong đầu
Tuy trong bụng rất sợ hãi ở chỗ đông người ồn ào náo nhiệt, chàng vẫn cố trấn tĩnh vì dù sao cũng đã có bà và mẹ trợ giúp rồi.
Có mẹ rồi chắc không cần phải sợ nữa
Cũng khó có thể tránh khỏi bộc lộ cảm xúc lo âu trong một giây ngắn ngủi. Có lẽ Yahoo nên xin mua lại ảnh này của chàng để làm emoticon cho nó sinh động hơn.
Yahoo nên mua lại bản quyền ... mặt méo
Tuy nhiên, với bản lĩnh cao cường, chàng lập tức vui trở lại ngay. Chàng nghĩ "Dửng dưng một chút cho các em nó thèm nhưng nếu lạnh lùng quá nó sợ nó chạy hết. Vì vậy mình cũng nên vui vẻ cười đùa, đặc biệt cho nó thấy cái răng thỏ của mình cho nó thèm...".
Và con tim đã vui trở lại...
Từ bé Mr. Bean đã bộc lộ năng khiếu diễn kịch nên một cơ hội đi chơi như vậy không thể bỏ lỡ được. Chàng luôn tìm cách diễn đạt ngôn ngữ "không lời" khiến các bà, các cô và cả các em mặc bỉm mê mệt.
Trích đoạn "To be or not to be" của William "hết bia" do Mr. Bean thể hiện
Chàng còn diễn vai chính trong vở "Hà Nội những ngày đêm khói lửa" sẽ phát hành DVD vào đúng dịp kỷ niệm 1000 năm Thăng Long. 1000 khách mua đầu tiên sẽ được tặng ảnh kèm chữ ký lưu niệm cùng quà hấp dẫn.
Một cảnh trong vở "Hà Nội những ngày đêm khói lửa"
Biết Cartoon Network là một kênh truyền hình ăn khách, chàng còn biểu đạt khuôn mặt giống thủy thủ PopEye nhằm mua vui cho fan hâm mộ.
PopEye đã đến Hà Nội
Vừa ngắm cảnh, tìm rùa, vừa diễn kịch câu các em nhỏ, chả mấy chốc trời tối sầm và chàng cũng mệt bã. Nhận thấy tình hình nguy cấp, quai hàm Mr. Bean sắp sái vì ngáp, bà ngoại và mẹ Bean liền "điều" bố đi gọi taxi.
Tìm mãi chả thấy rùa tai đỏ đâu, buồn ngủ quá rồi...
Cuộc chơi đã tàn, kinh nghiệm lại được tăng thêm một bậc, chả mấy chốc sẽ đạt được đai đen. Mr. Bean còn tin tưởng rằng hình ảnh PopEye cùng chiếc răng thỏ sẽ còn in đậm trong tâm trí các fan hâm mộ. "Một ngày kia ta sẽ trở lại, lúc đó răng thỏ tuy không còn nhưng hình ảnh chiếc xe đẩy cũng sẽ rời xa. Ta sẽ cho các em thấy một Mr. Bean mạnh mẽ, hài hước và đẹp chai nhất quả đất....", nghĩ đến đó, chàng mỉm cười, ngáp một cái và lăn quay ra ngủ.
Đăng nhận xét